Ngày thứ hai ở Thái, cả đoàn được dắt đi tham quan các địa điểm ở Ratchaburi. Đây là lần đầu tiên tui đến một đất nước khác, lần đầu tiên cưỡi voi, lần đầu tiên đi chợ nổi, lần đầu tiên được tiếp xúc với một con hổ gần trong gang tấc... Rất nhiều cái "lần đầu" như thế.
Đêm hôm trước mấy chị em đi ăn khuya về trễ, tắm xong phi lên giường ngủ cũng hơn hai giờ sáng. Tưởng sáng ra nguyên đám hôn mê bất tỉnh chứ ai nấy đều dậy từ sớm, mò xuống lầu ăn sáng không thiếu mống nào luôn.
Khách sạn từ 3 sao trở lên đều có buffet sáng nên mấy ngày liền tui ăn ở đây. Do là nhà hàng kiêm quán cà phê nên tên nghe cũng ngộ, mycafe Thai Music gallery.
Nhà hàng nằm ở tầng trệt kèm khu vực cafe ngoài trời
Bên trong trưng bày nhiều loại nhạc cụ dân tộc của Thái Lan.
Một góc trưng bày bên trong nhà hàng
Đầu tượng trang trí mô phỏng thần Shiva, thần Ganesha và Hermes
Đàn saw sam sai là một loại đàn dây cung truyền thống của Thái Lan, còn nhạc cụ giống đàn mộc cầm bên cạnh gọi là Ranad Ek
Được cái ăn sáng free mà đồ ăn khá phong phú, mỗi ngày đều đổi món nên cũng đỡ ngán. Có đồ Thái Tàu Tây đủ kiểu. Cơm cháo súp mì salad bánh bao bánh chuối gì cũng có hết.
Ở Thái đồ ăn chủ yếu cay và ít rau nên sẵn có quầy salad ở đây, sáng nào tui cũng tranh thủ quất hai ba tô thêm dĩa trái cây nữa để khỏi bị nóng trong người. Phải nói là cái vị cay ở Thái nó rất kinh khủng. Tui ở Việt Nam trùm ăn cay, da cũng thuộc loại khỏe ít nổi mụn mà qua một ngày bị nổi hai ba cái mụn đỏ liền. Nên trái cây nước ép ăn được uống được cứ quất, rẻ mà, quất chứ nghĩ ngợi gì nữa.
Khách sạn ba sao thôi nên nhiêu đây là qúa ưng, không chê bai gì hết.
Buổi sáng nạp đủ năng lượng mới có sức quẩy nguyên ngày nha pà con
Ngày nào cũng 8h sáng bắt đầu dong đít đi đến tối khuya mới về, lại ở ít ngày nên chả đào đâu ra thời gian đi dạo xung quanh ban ngày hết.
Đầu ngõ có cửa hàng tiện lợi 7 Eleven tiện vô cùng. Bên Thái cứ cách vài trăm bước nó rải một cái 7/11 như rải mìn. Mỗi ngày tui đều vô đây vài bận, chủ yếu mua đồ ăn vặt với nước uống vì giá rẻ lại phong phú.
Trong hơn một thập kỷ, Bang Kok đã tự biến mình thành một trong những điểm du lịch thu hút nhất Đông Nam Á. Thủ đô của Thái Lan thuộc vào loại sầm uất bậc nhất trong khu vực và là trung tâm chính trị, thương mại, văn hóa nghệ thuật của đất nước. Màn đêm ở Bang Kok là tấm gương phản chiếu nhịp sống hiện đại, hối hả của một thành phố phát triển. Còn vào ban ngày, Bang Kok lại phơi bày sự xô bồ và nhằng nhịt như một đô thị đang trong kỳ đổi mới. Nhà cửa nhấp nhô ám màu sơn cũ kỹ nằm im lìm bên những tòa nhà cao tầng hiện đại. Từng dòng xe cộ đông đúc đến nghẹt thở vun vút lao đi trên đường. Bang Kok của tôn nghiêm Phật giáo, của những khu ăn chơi thâu đêm suốt sáng. Một Bang Kok sôi động và không ngừng nghỉ trong dòng chảy cuộc sống. Ồn ào nhưng bình yên, già nua nhưng vẫn đầy tươi trẻ và năng động. Chính những lát cắt giao thoa giữa cũ và mới, cùng sự hòa trộn khéo léo giữa truyền thống và hiện đại khiến thành phố chứa đựng sức quyến rũ khó cưỡng lại.
Nói chung là lần đầu đi cưỡi ngựa xem hoa thôi. Công ty không tài trợ chắc chả biết ngày tháng nào mình mới đi tới đây.
Những chiếc cầu vượt trên không xám xịt màu bê tông khiến Bang Kok dù mang vẻ hiện đại, đôi khi vẫn nhuốm màu xưa cũ.
Điệp khúc kẹt xe, tắc đường repeat từ sáng đến tối
Chút mảng xanh hiếm hoi giữa lòng thành phố
Người ta nói dân Thái làm du lịch pờ rồ lắm, thì ý là nói khả năng rút ví khách du lịch rất chuyên nghiệp đấy. Moi tiền đã khó, bắt người khác vui vẻ nộp tiền cho mình càng khó hơn. Thế mới thấy các bạn Thái nhìn hiền hiền chứ khéo và khôn lắm không đùa đâu.
Có một hôm sau mấy tiếng đồng hồ xe chạy thì bác tài tạm dừng ở một cái nhà vệ sinh công cộng bên đường cho bà con đi lái. Đi lái xong xuôi đi ra bỗng đâu một cặp nam nữ từ phương trời nào xuất hiện ngay xe đoàn tui đậu với một cái bàn cùng vài chục cái dĩa bày lên trên. Ai trong đoàn đi ngang qua là hai anh chị lật dĩa lên chỉ chỉ. Thì ra ban nãy lúc xuống xe chạy vô wc cả đoàn đã bị chụp lại. Toàn hình đang trên xe bước xuống không mà theo tui đánh giá chắc phải dùng lens trên 200mm bắn mới tới, xóa phông khá đẹp nghĩ chắc khẩu phải bự nè. Đầu tư ghê, lens này cũng mắc chứ không rẻ đâu ủa chết cha lạc đề....
Nôm na thì hình tụi tui in ra dán trên dĩa bán 100 bạt là tầm bảy chục ngàn tiền Việt. Trời ơi lần đầu tiên tui có cảm giác được làm người nổi tiếng nè, không ngờ mặt mình đáng giá 100 bạt lun há há. Nhưng nếu được bỏ hình trong bịch me tui sẽ thích hơn.
Mỗi tội mấy đứa mặt mũi như này nó đánh giá không có xèng nên bỏ qua hông thèm lật dĩa luôn.
Tủi thân, tui bỏ lên xe ngồi kệ mẹ ngoài kia dân chúng đang đứng coi. Nghe đâu bán được cho hai người à.
Khu đất cho xe khách đậu để đi wc còn có một cửa hàng bán đồ mỹ nghệ.
Vài người mua được một số thứ
Con lại thấy đồ cũng giông giống bên Việt Nam
Này là cái bàn trưng di ảnh đây.
Mấy kiểu kinh doanh chụp giật như này lúc đầu cảm thấy hơi lạ, vài ngày rồi cũng quen. Nước công nghiệp nên cái gì cũng công nghiệp nhanh gọn lẹ luôn. Nói chung không ai thấy khó chịu gì cả vì thuận mua vừa bán, không mua thì hình gỡ ra quăng đi (hình dán không có in trực tiếp lên sản phẩm). Chả ma nào đi theo trèo trẹo như mình mắc nợ nhà nó hết. Sau cũng có vài lần như vậy và cái đứa kiết xu như tui đã rinh về một khung ảnh đấy ạ. Bởi mới bảo không đùa được với các bạn này đâu.
PAGES
Chang Puak Camp Damnoen Saduak / ปางช้างเผือกดำเนินสะดวก
Address (Eng) |76/1 Moo1, Khunpitak, Damnoen Saduak, Ratchaburi 70130
Address (Thai) |76/1 หมู่ 1 ต.ขุนพิทักษ์ อ.ดำเนินสะดวก จ.ราชบุรี 70130
Open - Close |08:00 ~ 17:00
Ratchaburi là một tỉnh ở miền Trung Thái Lan, nằm ở phía Tây Nam của Bangkok. Theo wikipedia thì cái tên này có nghĩa là "Thành phố của vua". Thời xa xưa cách đây rất lâu, Ratchaburi là cổng giao thương nơi các thương nhân từ khắp nơi đổ về gặp gỡ và trao đổi hàng hóa. Đồng thời do còn đóng vai trò như cửa ngõ kết nối với Burma (Myanmar) nên dĩ nhiên nó cũng trở thành một trong những thành phố đông đúc nhất thời bấy giờ. Thời gian trôi đi, Ratchaburi nay chỉ còn là một mảnh đất nghèo. Người dân sinh sống bằng nghề trồng trọt, bán đất hoặc làm việc trong các nhà máy. Những người trẻ rời xa quê hương đến Bangkok làm việc mang theo hy vọng về một cuộc sống tốt hơn. Nhưng song song đó, Ratchaburi còn là một vùng đất đa dạng văn hóa với thiên nhiên phong phú bên cạnh những điểm thu hút về lịch sử, đời sống địa phương, nghề thủ công. Do đặc trưng bởi hệ thống kênh đào chằng chịt từ sông Mae Klong nên không nghi ngờ gì mà chợ nổi Damnoen Saduak trở thành điểm tham quan hút khách du lịch nhất ở Ratchaburi.
Lịch trình ngày đầu tiên rất là biến thái, đi từ Bang Kok sang Ratchaburi, Kanchanaburi rồi vòng về lại Bang Kok. Hên tui còn trẻ và sức tui còn trâu, chơi bời thì bung lụa còn lên xe tự động bật chế độ sleeping ngay lập tức. Chơi được ăn được ngủ được nên tui khỏe như vâm. Hihi đi chơi luôn là liều doping thần thánh mà.
Đang trên đường đến chợ nổi, ông tour guide tự nhiên quay ra gợi ý cả đoàn đi cưỡi voi vì tiện đường. Không biết phải bị dụ không nhưng thấy ai cũng đồng lòng, sếp duyệt luôn.
Chang Puak Camp nằm rất gần chợ nổi, nghe đồn có thể đi bộ từ đây sang luôn khỏi phải đi thuyền. Từ "Chang puak" nghĩa là voi trắng, một loài vật vô cùng linh thiêng ở Thái. Công viên mở cửa từ 8h sáng đến 5h chiều hàng ngày, có đủ trò giải trí giết thời gian tiền của như cái hình bên dưới.
(Ảnh: sirkevinmartin)
Nhìn sơ qua thì chỗ này rất rộng, đất đai bạt ngàn, cây cối rậm rạp. Thông thường người ta sẽ gợi ý đi cưỡi voi trước, gía một người là 600B. Mua combo 3 in 1 cả cưỡi voi, bắn súng và đua xe ATV thì còn 1200B.
Gía cả cụ thể từng trò như này (Bảng giá tháng 03/2015)
Mỗi sọt chuối 100B (gần 70k tiền Việt)
Có xiếc voi, xiếc khỉ luôn
Cả đám đứng xếp hàng cho nhân viên dán miếng sticker in số thứ tự lên người, hai đứa một cặp. Xong rồi hì hục leo lên chòi gỗ đợi voi. Trên này người ta chuẩn bị sẵn nước lọc đóng hộp, bé bé kiểu hút cái rột chừng hai phát là hết. Chu đáo ghê chưa >.<
Trạm chờ là chòi gỗ như này.
Mỗi em voi được kèm bởi một quản tượng
Chỗ ngồi vừa đủ cho 2 người size tiêu chuẩn nhé
Đón và trả khách chung chỗ
Đứng đợi chừng mười lăm phút cũng tới lượt hai đứa tui. Để khách ngồi thoải mái, người ta sẽ buộc một băng ghế sắt lên lưng con voi như vầy.
Địa điểm cưỡi voi nằm trong một vườn cây rất rộng. Đường mòn ngoằn ngoèo và chiều ngang chỉ vừa đủ cho một con voi đi qua. Chừng hai mươi phút đến nửa tiếng kết thúc một lượt.
Anh quản tượng đi kèm hai đứa tui khá trẻ, trên đường đi ảnh cũng chăm bắt chuyện với hai đứa. Ảnh hỏi tui biết tiếng Thái không. Ôi dào... Xinh đẹp lại thông minh như em đương nhiên phải biết chém gió đôi chút chứ. Thế là bạn Dê ào ào chém từ một đến mười bằng tiếng Thái hẳn hoi trong sự kinh ngạc lẫn khâm phục của anh ý. Hihi thể hiện nhiêu đó thôi đủ rồi cho anh ấy nghĩ mình khiêm tốn.
Vì qúa ấn tượng trước trí tuệ và nhan sắc của mềnh, ảnh ngỏ ý chụp cho hai đứa tám trăm pô ảnh để kỷ niệm. Mỗi tội gần qúa nên cái mặt như cái mâm. Thôi nói chung cũng cảm ơn anh.
Ngồi ngắm cảnh hoài sợ hai đứa buồn ngủ té chết, ảnh mới rủ tui ra ngoài ngồi chơi cho nó máu. Ngập ngừng thảo mai một hồi, tui ô kê luôn. Thế là có màn ôm con voi mà trong lòng run như thế này đây.
Nhìn hình không cảm giác gì chứ ngồi trên đó mới thấy đau tim chít pà. Ngoài tấm vải che đầu ra xung quanh không có điểm nào bám tay, đi mà cứ lắc la lắc lư chóng hết cả mặt, xui xui té phát là gẫy tay như chơi. Mà ông nội kia dụ tui trèo ra xong nhảy cái phóc xuống đất chạy xa tám thước đứng chụp hình. Bà voi không có ai kiềm hãm trở chứng đi tha thẩn kiếm ăn. Con mương trước mặt cứ đâm đầu ào ào đi tới có chết không. Hic hic tui không sợ chết, chỉ sợ bị huỷ dung nhan thoai à. Trí tuệ đã hông có còn mất luôn nhan sắc thảm lắm á
Haizz cái ông kia thì chỉ biết đứng từ xa gọi tên cái con bên dưới. Kêu cái mẽo gì không biết, bà đang sợ bỏ mẹ ra đây này huhu
!
Thôi tui trèo lại trên ghế cho ấm thân đây.
Tui hông có thích chơi trội kiểu này nhưng hai đứa nặng hơn cả trăm ký, ngồi trên cái ghế sắt đè hết lên lưng con voi như thế thấy tội qúa. Nghe nói số lượng voi phục vụ trong ngành du lịch về già đều bị thoái hóa cột sống chủ yếu là do phần chân ghế tác động đây.
Đi cả buổi đường mòn hóng gió vãn cảnh, được một quãng thì phía trước xuất hiện một mương nước cạn. Mới lội bì bõm được vài bước cái bà voi đằng trước chắn lại không cho đi. Vừa tha thẩn nhai lá cây rào rạo vừa ị một bãi to đùng, nổi lềnh phềnh dập dềnh trôi tít ra sau. Bà voi chở tui đưa mặt ra hứng hết. Eò ôi....
Đang chứng kiến cái cảnh tượng ghớm ghiếc trước mặt, bỗng đâu từ lùm cây phía trước nhảy xổ ra anh giai tay cầm máy ảnh chộp lia lịa. Hơi giật mình chút nhưng tui cũng kịp uốn éo tạo dáng hí hí. Xong rồi ông ấy lại biến mất vào lùm cây trong vòng ba nốt nhạc
Ơ có ai nói tui hay chuyện gì đã xảy ra không?
Nói đến các chiêu moi tiền trong ngành du lịch thì đúng là không ai qua mặt được Thái Lan hết. Tiếp thị tận răng luôn. Cái anh quản tượng từ đầu hết chụp ảnh giùm, bắt chuyện rồi còn khen tui đẹp này nọ là tui nghi rồi. Khổ thân anh chàng, chắc cũng khó xử lắm nên gần cuối buổi mới nhát gừng nói muốn tặng hai đứa món qùa. Gì chứ ở cái nơi sặc mùi kinh doanh như Thái ấy à, nói tặng phông lông có đánh chết tui cũng không tin nhá. Và đúng như tui nghĩ (Ối mình nhạy như chóa ấy
). Anh ý rút ra một hộp trang sức nhỏ bằng gỗ đưa cho hai đứa xem. Trong là các thể loại chuỗi hạt, vòng tay được giới thiệu làm từ ngà voi. Tui không có nhu cầu nên đành từ chối. Nhưng thấy anh cười buồn cất cái hộp đi lại đâm ra áy náy. Haizz... biết sao bây giờ, ai biểu anh chọn lầm đứa nghèo
CƯỠI VOI CÓ VUI KHÔNG?
Nhìn cái dùi gỗ với phầu mấu sắc nhọn hoắc mà anh quản tượng cằm trên tay, tui nghĩ nghĩ rồi hỏi, cái này có phải để trừng trị nếu nó không nghe lời không anh? Ảnh không trả lời, chỉ nói con voi tui đang cưỡi vừa lên chín, còn con ị đùn ban nãy đã bốn lăm tuổi rồi! (Ơ hay thằng cha này lạc đề qúa). Nhưng nhìn con voi phía trước đang nặng nề đèo khách, ì ạch nhấc từng bước chân, thỉnh thoảng mệt qúa lại đứng khựng một chỗ không chịu đi, tự dưng cảm thấy chua xót ghê ghớm.
Sự thật, hầu hết những con voi được sử dụng trong ngành du lịch đều bị chấn thương cột sống, và liên tục lao động không được nghỉ ngơi đến kiệt sức. Cứ mỗi lượt người rời đi lại luân phiên liên tục không ngừng nghỉ. Ngay cả ý định của hai đứa là sau khi dừng chân sẽ mua tặng nó một giỏ chuối cũng không kịp thực hiện.
Sao mắt em trông thật buồn...
Cưỡi voi, xiếc voi hay thậm chí cả cái trò voi dùng vòi vẽ tranh gì đấy nó không thú vị như cách chúng ta nhìn thấy. Để thuần hóa và biến những con voi này thành công cụ phục vụ du lịch, người ta dùng mọi biện pháp dã man để phá hủy tâm hồn và bản năng hoang dã của chúng nó trước, sau đó dạy cho nó cách phục tùng con người. Tại một số nước Châu Á, những tay nài voi sẽ bỏ đói, cầm tù, tra tấn và cấm những con vật này ngủ... cho đến các hành động man rợ như dùng dùi sắt đâm vào màng nhĩ và thái dương. Mục đích là khiến chúng đau đớn khuất phục. Ngay cả khi làm việc cật lực, các con voi cũng không được phép nghỉ ngơi. Sống khổ thế này nên có tình trạng một số con phát điên lao đầu tự tử chết cho rảnh nợ. Còn ở Tây Nguyên xứ ta, hàng năm các em voi vẫn kéo nhau đi chầu ông bà vì lao động kiệt quệ, vì thiếu ăn, vì điều kiện vệ sinh kém...Nói chung sinh ra làm voi thì ở đâu cũng khổ cả. nhưng kể ra voi Thái còn mập mạp đen hôi, chả bù với voi Việt. Hồi đi Đăk Lăk khảo sát đồ án tốt nghiệp, tui từng manh nha ý định lên Buôn Đôn cưỡi voi. Mò lên mạng xem hình, thấy đàn voi con nào con nấy ốm trơ xương thảm qúa nên dẹp luôn. Bao nhiêu năm rồi, lâu lâu đọc tin tức thấy năm nào voi Tây Nguyên cũng chết như rạ thế này mà các bác chả ai thèm quan tâm.
Thôi thế nhé mọi người, sau này có dịp đừng cưỡi voi làm gì. Cứ mua cho các em ấy thúng chuối, nhìn các em ăn vẫn vui chán.
Do lịch trình phát sinh thêm vụ cưỡi voi nên chương trình tham quan làng thủ công mỹ nghệ trạm khắc gỗ tếch bị dẹp luôn. Xe chạy tí chưa kịp ngáp đã tới bến đò để đi thuyền vô chợ. Và đây là nét văn hóa đặc trưng của chợ nổi mà khách du lịch nên thử cho biết.
PAGES
No comments:
Post a Comment